Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Tâm Thức Thăng Hoa Và Xu Hướng Thuần Chay Tăng Lên Của Thế Giới Phần 11/12

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Người-thân-chó của tôi cũng vậy, đôi khi không có ai ở xung quanh, nhưng họ sủa, rồi họ chạy vào một chỗ đặc biệt và sủa rất lớn tiếng. Họ thấy những thứ mà con người không thấy, vậy thôi. Họ thấy hào quang và cũng có thể thấy một số sự kiện sắp xảy ra, họ cũng cảnh báo quý vị. (Dạ.) Hoặc họ lãnh nhận ảnh hưởng xấu cho quý vị nên họ có thể bị bệnh, còn quý vị thì không. Có thể họ bị tai nạn, còn quý vị thì không, những điều như vậy. Họ là những chúng sinh rất cao thượng; phần lớn họ đến Địa Cầu này để dạy con người tình thương vô điều kiện. Chỉ thương yêu thôi, thấy không?

Và một chuyện nữa: một lần, cách đây lâu rồi, họ xây cho tôi một căn nhà nhỏ ở Tây Hồ (Đài Loan [Formosa]). Tôi không yêu cầu xây, tự họ xây, thì cũng được. Hai tầng lầu – một tầng dưới, một tầng trên. Và quý vị biết họ làm gì không? Họ làm cả thang máy. Bằng điện! Rất tốt. Nó hoạt động. Họ làm thang máy, chỉ từ tầng dưới lên tầng trên, cho tôi. Cho tôi. Tôi nói: “Gỡ nó ra ngay. Dỡ nó xuống!” Họ nói: “Vì sao, thưa Sư Phụ? Nó rất tuyệt, rất tiện và nhanh nữa!” Tôi nói: “Có thể nhanh đến cỡ nào? Tôi có thể chạy lên tầng trên nhanh hơn là bấm nút và đợi! Tại sao quý vị phải làm vậy?” Họ nói: “Để Sư Phụ không phải đi cầu thang!” Tôi nói: “Tôi có chân, Trời ơi!” Hãy tưởng tượng nếu người khác biết chuyện này, họ sẽ nghĩ tôi hẳn là Minh Sư khuyết tật hay sao đó. Hoặc tàn tật ở đây, trong đầu! Thậm chí không thể đi vài bước lên tầng trên.

Ngoài ra, đi lên đi xuống rất tốt cho sức khỏe – như là tập thể dục vậy. Quý vị sẽ vui nếu có thể đi vài bước. Quý vị có cớ để làm vậy. Trừ khi tôi bị bệnh nặng – ồ, tôi thật sự trân quý khi tôi có thể leo lên leo xuống cầu thang. Khi không thể leo được, quý vị mới thật sự hiểu nó quý giá thế nào khi mình có thể đi lên đi xuống cầu thang một cách bình thường. Vậy, hãy đi bộ nếu quý vị có thể. Làm bây giờ. Khi tôi bị bệnh và gần như bị liệt, tôi thật sự cảm kích nhiều lắm, rằng thời gian tôi ở trong văn phòng và làm việc suốt ngày, lẽ ra tôi phải nên đi lại, chạy ra ngoài tận hưởng bãi biển, hoặc đi bộ dưới ánh mặt trời này nọ. Tôi nói: “Ồ, Trời ơi, nếu bình phục trở lại, tôi sẽ làm vậy”. Nhưng rồi tôi lại bị chôn vùi vào công việc, hoặc phải tự nhốt mình trong nhà vì có gì đó không an toàn bên ngoài hoặc vì sự riêng tư. Rất khó.

Tại sao tôi lại kể những chuyện này? (Cái tủ lạnh.) Cái tủ lạnh và thang máy. Căn nhà thậm chí không cao bằng nhà này, chỉ rất thấp, rất thấp. Chỉ cần bước hai bước là lên được tầng trên rồi. Thế mà lại phải có thang máy! Dù sao, tôi nói tôi biết ơn lòng tốt và sự quan tâm của họ đã chiều tôi như thế, nhưng thế này không giúp tôi. Nếu ai đó biết chuyện này, người ta sẽ nghĩ đầu óc tôi bị khuyết tật. Sao tôi không thể lên tầng trên mà phải dùng đến thang máy cơ chứ, chỉ một tầng thôi? Không cần thiết. Không cần. Có nhiều chuyện giống như thế, tôi không nhớ. Tôi định nói gì đó mà quên mất rồi. Thôi, quý vị nói đi rồi tôi có thể nhớ.

Còn ai khác nữa? Kể chuyện tôi nghe? Có? Không? (Thưa Sư Phụ, con xin kể một chuyện ngắn ngớ ngẩn?) Được, kể tôi nghe chuyện cười hay. Chuyện cười ngắn ngớ ngẩn, nói đi. (Con có hai chú chó săn, Ricardo và Luigi.) Từ khi nào? (Con nuôi họ đến nay đã chín năm.) Cô nhận nuôi họ à? Không? (Thật ra, không phải nhận nuôi từ trại chó mà có người…) Hiểu. Cũng vậy, cũng vậy. (…không muốn mang họ về nhà.) Cũng vậy. (Nên con nhận nuôi họ.) Cũng vậy thôi. Ờ. (Cả hai đều là anh em cùng lứa, thật sự rất đáng yêu và cũng ăn thuần chay. Gần đây, người dọn dẹp cho con, cô ấy là người châu Phi, cô ấy…) Cô thậm chí có người dọn dẹp?! (Chỉ giúp một tuần ba lần.) Tôi có một người, nhưng công việc của họ là chỉ lo cho người-thân-chó. Tôi không có ai cả, tôi phải tự nấu ăn, giặt quần áo, lau chùi nhà cửa. (Dạ, cô ấy nấu ăn cho [người]-thân-chó của con, cô ấy làm thức ăn đặc biệt cho họ.) Còn cô thì sao? Cô ấy không nấu cho cô à? (Dạ không, con tự nấu.) Lau chùi nhà cửa và nấu ăn cho [người]-thân-chó, phải không? (Dạ.) Tốt hơn rồi. Nhưng bây giờ tôi phải tự lau chùi nhà mình.

(Và cô ấy cố gắng ăn chay bởi vì con thường nói với cô ấy.) Người giúp việc. (Dạ người giúp việc của con, cô ấy cũng rất có đạo tâm.) Cô ấy ở nhà cô à? (Dạ cô ấy ở bên ngoài nhà con, trong phòng riêng của cô ấy.) Trong cùng khu vực. (Dạ trong cùng mảnh đất.) Nhà cho người giúp việc, hiểu rồi. (Trong cùng mảnh đất, dạ.) Chà, nghe có vẻ như cô là một cô gái rất, rất giàu có. Cô gái có rất nhiều tiền. (Rồi, cô ấy cầu nguyện trong vườn của con, dưới gốc cây. Và bây giờ, ba, bốn tuần vừa qua, Ricardo cũng đứng, ngồi ở chỗ mà cô ấy thường cầu nguyện, và cứ ngồi đó, thưa Sư Phụ, như là chú nhìn thấy gì đó. Rồi con nói với chú: “Ricardo, cưng đang làm gì vậy?” Chú nhìn con rồi nhìn trở lại cái cây và nói với con: “Mẹ ơi, con đang bận!” Nên con thắc mắc, thưa Sư Phụ, không biết chú thấy hóa thân Sư Phụ hay là thấy thiên thần?) Sao cô lại hỏi tôi? Cô phải hỏi [người]-thân-chó đó chứ! (Con đã hỏi chú nhìn gì vậy và chú chỉ… nhưng chú không hung hăng.) [Người]-thân-chó, họ có thể nhìn thấy rõ hơn chúng ta. (Dạ chính xác, đó là điều con biết từ những gì Sư Phụ nói với chúng con, rằng họ có khả năng siêu linh, chắc hẳn chú đã nhìn thấy gì đó.)

Cô có thể liên lạc với người câu thông với người-thân-chó, và họ sẽ cho cô biết; như vậy tốt hơn. (Dạ.) Nếu tôi nói với cô là chú nhìn thấy tôi, thì cô sẽ nghĩ là tôi tự quảng cáo chính mình. (Dạ không, bởi vì con thắc mắc về cách chú nhìn.) Dĩ nhiên là chú thấy đủ thứ. (Dạ.) Chú thấy Ánh Sáng hoặc… Benny thấy rất nhiều Ánh Sáng quanh tôi, bởi thế nên lúc nào chú cũng mê mẩn. (Dạ.) Luôn nhìn tôi, lúc nào cũng vậy. Đôi khi tôi chán, nói: “Benny, để cho ta yên! Đừng cứ nhìn ta mãi như vậy nữa!” Thì chú chạy vào gầm giường. (Dạ.) Phải. (Bởi vì con đã sống ở ngôi nhà đó gần chín năm rồi, và trước đây chú không như thế. Chỉ từ khi cô giúp việc bắt đầu cầu nguyện dưới cây đó.) Có lẽ cô ấy cầu nguyện rất thành tâm (Thành tâm.) nên một số thiên thần xuất hiện ở đó (Hoặc gì đó.) hoặc Thượng Đế xuất hiện ở đó, ai biết được. (Dạ.) Cô đi hỏi người câu thông với người-thân-chó, (Nhưng chú rất dễ thương.) Như vậy khách quan hơn. (Điệu bộ của chú – chú nhìn rồi chú quay lại…)

Người-thân-chó của tôi cũng vậy, đôi khi không có ai ở xung quanh, nhưng họ sủa, rồi họ chạy vào một chỗ đặc biệt và sủa rất lớn tiếng. Họ thấy những thứ mà con người không thấy, vậy thôi. Họ thấy hào quang và cũng có thể thấy một số sự kiện sắp xảy ra, họ cũng cảnh báo quý vị. (Dạ.) Hoặc họ lãnh nhận ảnh hưởng xấu cho quý vị nên họ có thể bị bệnh, còn quý vị thì không. Có thể họ bị tai nạn, còn quý vị thì không, những điều như vậy. Họ là những chúng sinh rất cao thượng; phần lớn họ đến Địa Cầu này để dạy con người tình thương vô điều kiện. Chỉ thương yêu thôi, thấy không? Cho nên, dù quý vị vừa mới mắng người-thân-chó của mình, dù không mắng nhiều, nhưng chú sẽ cảm thấy buồn, nhưng vài giây sau chú sẽ lại đến vẫy đuôi. Và luôn luôn yêu thương quý vị như không có chuyện gì xảy ra, (Dạ.) thương quý vị 24 tiếng, 24/7. Chẳng người nào có thể thương quý vị như thế. (Dạ.) Họ sẽ chán. Nhưng người-thân-chó không bao giờ chán yêu thương quý vị.

Và người-thân-chó của tôi, chẳng hạn… Bởi vì đôi khi tôi làm việc rất muộn, và tôi quên vuốt ve hoặc hát ru cho họ trước khi họ đi ngủ, mặc dù họ ngủ bên cạnh tôi hoặc ở phòng kế bên, nhưng tôi không để ý đến họ, chỉ vùi đầu vào công việc. Cho nên khi tôi nhớ ra thì đã quá nửa đêm, họ ngủ rồi. Nhưng không sao. Tôi nói: “Có còn hơn không, ai biết còn sống đến ngày mai hay không, tốt nhất nên làm bây giờ”. Nên tôi đến vuốt ve họ, xoa bụng hay mát-xa cổ này nọ, và rồi ngay lập tức họ quay ra hôn tôi hoặc đưa tay lên cho tôi… như là thuần phục… (Dạ.) Họ không bao giờ chán thương quý vị. Không bao giờ quá muộn để thương họ, không bao giờ quá muộn để họ thương yêu hoặc đón nhận tình thương. Không bao giờ! Và thậm chí người-thân-chó của tôi, khi chú ấy bệnh như vậy, do tai nạn, rất đau yếu, chú vẫn luôn luôn sẵn sàng yêu thương, luôn luôn. Dù đang đau đớn, chú cũng không bao giờ than phiền.

Tôi có một căn nhà mới. Đó không phải là nhà của tôi. Là nhà của tôi nhưng cũng không phải nhà của tôi. Và người-thân-chó của người hàng xóm, chỉ vì thỉnh thoảng tôi cho chú một vài khúc xương thuần chay, nhưng cách đây cũng lâu lắm rồi, thế mà chú rất nhớ tôi. Nên khi tôi đến, chú không sủa nữa. Chú chỉ dí mũi ra ngoài hàng rào, chờ đợi, và tôi phải đến vuốt ve chú. (Ồ. Dạ.) Rồi chú quá quấn quýt, và quá vui mừng. Thậm chí gần đây tôi cho chú một khúc xương xanh, xương xanh thuần chay. Có hai loại, xương xanh chay và thuần chay. Khi mua quý vị phải cẩn thận nhé. Loại chay, có gelatin hay gì đó ở trong.

Rồi tôi cho chú xương xanh mà chú yêu thích, nhưng chú chỉ chờ tôi vuốt ve mà không ăn! Nên tôi nghĩ là chú không muốn ăn xương xanh thuần chay hoặc chú không quen lắm nên chú không quan tâm. Vì các bạn người-thân-chó của tôi sẽ phát cuồng lên, họ có thể ăn cả gói nếu được phép. Nhưng chú chó này không ăn. Chú chỉ bỏ bên cạnh và rồi chú ngoạm vào miệng nhưng rồi lại bỏ xuống bên cạnh. Tôi nói: “Cưng không thích hả? Cưng ăn thử đi, ngon lắm”. Nhưng chú vẫn không ăn thử. Và rồi chú cứ dí mũi vào giữa hàng rào, để tôi phải vuốt ve chú. Vuốt ve, vuốt ve, nói chuyện ngọt ngào, âu yếm, rồi tôi đi vào nhà mình ở bên cạnh đó. Khi tôi ngoảnh lại – chú đang chồm lên khúc xương xanh và gặm, gặm. Tôi nói với tài xế của tôi: “Nhìn kìa! Tôi tưởng chú không muốn ăn khúc xương đó”. (Dạ.)

Bởi vì chú thích được (vuốt ve) hơn là khúc xương (thuần chay), đó là lý do. Tôi không nhận ra điều đó. Chú chỉ là [người]-thân-chó của hàng xóm thôi, vả lại tôi đã không gặp chú hơn một năm rồi. Thế mà chú vẫn dí mũi ra ngoài và muốn được vuốt ve một chút, được cưng nựng một chút. Thích hơn là xương xanh, nhưng chú cũng thích xương xanh. Tất cả các chú chó đều thích xương xanh, xương xanh thuần chay. Nên tôi rất cảm động. Tôi nghĩ: “Làm sao chú chó có thể quý trọng mình hơn thức ăn chú yêu thích?” Nhưng thật sự là như vậy, tôi ngạc nhiên. Nếu đó là bạn chó của tôi, tôi hiểu. Nhưng chú chó này không gặp tôi cả năm trời mà chú vẫn nhớ tôi, vẫn muốn tình thương thay vì thức ăn. Tôi rất ngạc nhiên.

Một chuyện khác nữa: như Benny thích xương xanh thuần chay. Chú sẽ “tranh sống chết” vì nó. Ngay cả những người-thân-chó mà chú yêu quý – Lucky lông xù và Happy. Happy là cô nàng duy nhất trong nhà, trước khi (người-thân-chó) Lady tới, còn bây giờ Happy chỉ có một mình. Do đó, dù Happy lại gần khi chú đang gặm xương xanh thuần chay, chú cũng sẽ gầm gừ cô nàng và cảnh cáo: “Tránh xa ra”. Rồi tha khúc xương chạy đi chỗ khác. Nhưng dù vậy, nếu tôi cho chú xương (thuần chay), khi chú biết rằng tôi sắp đi vắng và cho xương thuần chay để dỗ dành thì chú không ăn. Chú thật sự thể hiện ra mặt, tỏ vẻ không hài lòng, khinh thường nó. Mặt chú thể hiện, Trời ơi, rất giống con người! Tôi không thể tin một người-thân-chó làm thế. Chú tỏ ra như khi quý vị khinh thường ai hay gì đó. Rồi chú chạy đi chỗ khác. Thậm chí không thèm nhìn khúc xương (thuần chay) đó. Nhưng bình thường, chú có thể ăn hết cả gói nếu được phép. Chú thích lắm, tất cả người-thân-chó của tôi đều thích xương thuần chay – nhưng chỉ khi tôi ở đó thôi.

Đôi khi tôi cho chú xương (thuần chay), nhưng tôi bận vào bếp hoặc làm gì khác, thì chú bỏ khúc xương thuần chay ở đó và chạy theo tôi. Và rồi, Happy quá vui khi bắt gặp cơ hội này. Cô nàng chồm lên khúc xương (thuần chay) và khi chú quay lại thì khúc xương đã biến mất. Happy luôn để mắt tới, luôn để mắt tới khúc xương (thuần chay) của chú. Cô nàng ăn quá nhanh. (Dạ.) Mặc dù tôi cho Benny ít hơn, Happy nhiều hơn, đương nhiên, cô nàng chỉ “nuốt chửng” khúc xương, cô nàng thậm chí không nhai, hay gì cả. Quá nhanh, quá nhanh. Và ngay lập tức chạy đến chỗ Benny ngồi đó chờ đợi. Mặc dù Benny gầm gừ, cô nàng cũng chẳng lo ngại. Cô nàng không biết xấu hổ. Tôi nói: “Con thật không biết xấu hổ”. Những điều mà người-thân-chó làm thật buồn cười. Nhiều chuyện chúng ta không thể tưởng tượng được.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (11/12)
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android