Đôi khi tôi thấy những điều mà con người làm ở thế giới này – tôi không thốt nên lời. Thật đau đớn, tôi thậm chí không thể nói về điều đó, quá đau đớn. Thật vô minh. Quá vô minh, lý do là vậy. Chúng ta làm phần của mình. Làm cho mọi thứ thăng hoa, thăng hoa về tâm thức. Chúng ta càng làm nhiều việc tốt thì tâm thức thế giới sẽ càng lên cao. Có hiệu ứng dây chuyền, thấy không? (Dạ.) Hiệu ứng dây chuyền. Cho dù chúng ta phải chịu ít nhiều đớn đau thì vẫn cứ làm thôi. Dĩ nhiên là tất cả quý vị và tôi đều làm.
Nếu không lau rửa cho người-thân-chó thì chúng tôi phải luôn giặt ga giường. Biết không, chúng tôi trải ga giường lên giường của họ để khi bẩn có thể giặt giũ dễ dàng hơn. Bởi vì giường của chó rất khó giặt, khó lau chùi, nên chúng tôi phủ ga giường để cho nó luôn sạch sẽ. Và chúng tôi thay ga mỗi tuần, hoặc 10 ngày một lần hay sớm hơn. Tùy theo mức độ bẩn, mức độ bận rộn hay hoàn cảnh, nhưng ít ra có thay. Tối đa là hai tuần, tối đa, hai tuần là bẩn lắm rồi. Và bây giờ chúng tôi làm như thế. Tôi cũng nói với quý vị, vì có lẽ quý vị cũng có người-thân-chó ở nhà và quý vị muốn lau rửa cho họ, thì vậy dễ dàng hơn. Đừng làm theo cách cuồng nhiệt như tôi đã làm.
Bởi vì tôi lo là nếu lau rửa bằng nước giấm mà không lau lại bằng nước, khăn thấm nước, thì giấm có thể làm mắt bạn chó bị xót khi họ vào trong nhà và dùng chân để dụi mắt, như vậy họ có thể sẽ bị xót, mắt có thể rất xót. Nên chúng tôi phải luôn lau bằng khăn thấm ướt sau khi lau bằng giấm. Nhưng chúng tôi không làm vậy nữa.
Vì trước tiên, phải rửa chân cho họ. Nếu có 10 người-thân-chó thì là bao nhiêu cái chân? 40 cái. Rất nhiều. Rồi bây giờ, cứ rửa chân và sau đó lau bằng giấm, rồi lại lau bằng nước nữa thì là bao nhiêu lần? 120 lần, phải không? (Dạ phải.) Thế nên tôi nói: “Thôi, chỉ rửa chân cho họ và thấm ướt chiếc khăn bên ngoài nhà với giấm mà họ đứng lên. Và trải một chiếc khăn bên trong, chiếc khăn lớn bên trong nhà, để cho họ bước lên”. Hiểu không, họ bước lên khăn thấm nước giấm trước khi vào nhà, khi quý vị đang lau cho họ, rồi sau đó họ đi vào nhà. Nhưng chân của họ đã được rửa bằng nước rồi, và rồi họ bước lên khăn thấm nước giấm, rồi quý vị lau người cho họ, sau đó họ bước lên khăn thấm ướt, thì bên dưới bàn chân của họ được lau sạch lại. Như vậy chỉ mất 40 lần thôi nếu quý vị có 10 người-thân-chó. Tôi ngày càng thông minh hơn. Thực ra, tôi có thể chế ra nhiều thứ. Chỉ là tôi quá bận. Tôi bận và đôi khi tôi không để ý tới những điều này. Nhưng một khi chú ý tới, thì tôi luôn có giải pháp, luôn luôn có giải pháp tốt hơn, luôn luôn.
Mèo (của cô). Bây giờ cô ổn chứ? (Dạ ổn.) Tại sao cô nói với tôi điều này? Bởi vì chú mèo ăn nhiều à? (Dạ, con nghĩ thật là ngộ.) Ngộ hả? (Dạ, vì tên chú là Happy. Chú ăn nhiều như (người)-thân-chó Happy của Ngài, nên con thấy ngồ ngộ.) À, vậy quý vị bắt chước. “Bắt chước”. Được, không sao. Nếu chú mạnh khỏe thì không sao. Nếu cô có khả năng nuôi thì không sao. Vấn đề nằm ở cô thôi. Còn gì nữa không, cưng? (Không ạ, chỉ vậy thôi.)
Ở đây, thiên thần xinh xắn này. Lần này cô để tóc thẳng à. Lần trước tóc xoăn cũng đẹp và lông mi của cô, cô đã làm gì mà nó trông rất dễ thương. (Con làm vậy chỉ vì Ngài, thưa Sư Phụ.) Vậy à? Ồ, trời ơi, tôi không phải là đồng tính nữ, nói cho cô biết. Nói cho cô hay, tôi là phụ nữ 100%.
Nói đi. (Kính chào Sư Phụ, hôm thứ Bảy con đã đến hội chợ thuần chay ở Brighton. Đó là dành cho những người ăn chay và thuần chay. Đó là một hội chợ lớn, có rất, rất đông người.) Ở đâu mà “Rất, rất đông người”? (Rất đông người, dạ.) Ở đâu? (Ở Brighton.) Ở Brighton, ờ. Rồi có chuyện gì? (Có rất nhiều người hỏi về việc ngồi thiền, và thật tuyệt khi biết rằng đa phần những người ở đó đều ăn thuần chay, nhiều hơn số người ăn trường chay. Và con mặc chiếc áo “Ăn Chay” … Lúc đó con mặc chiếc áo này.) Ăn Chay, Sống Xanh gì đó? (Rất nhiều người muốn mua loại áo lạnh này.) Nhắc tôi nhé, tôi sẽ để nó ở đây làm mẫu. (Rất nhiều người muốn mua loại áo lạnh này. Thậm chí có một phụ nữ muốn thọ Tâm Ấn để có thể tiếp cận và mua được loại áo này.) Ồ!
(Và cũng có một quý ông, ông ấy đã xuất hiện trên Truyền Hình [Vô Thượng Sư]. Ông ấy đến từ khu bảo tồn gấu nơi Sư Phụ đã từng tặng tiền. Ông ấy nói chuyện với chúng con.) Ờ, về gấu mật hả? (Con nghĩ vậy, tóc ông ấy xoăn.) Tôi không biết ông ấy, nhưng tôi biết tổ chức này. Đôi khi tôi bỏ lỡ chương trình hoặc đôi khi… tôi không nhớ người đó, chỉ nhớ tổ chức đó. Có chuyện gì với ông ấy? (Ông ấy đến nói chuyện với chúng con vì ông rất, rất biết ơn về sự đóng góp [của Sư Phụ] và ông nói ông không thể…) Ước gì tôi làm được nhiều hơn nữa. Rồi sao? (Ông ấy nói ông ấy thậm chí không thể tin rằng ai đó tự nhiên đến và tặng tiền như vậy. Ông ấy nghĩ chắc có điều gì nhầm lẫn ở đây? Ai mà lại tự nhiên đến và tặng tiền như thế?) Vậy chúng ta phải làm gì? Làm một số màn trình diễn hay gì đó trước khi tặng họ hay sao? Tôi luôn làm như vậy. Họ vẫn làm công việc đó chứ? Họ còn làm công việc đó chứ? (Dạ còn.) Nói cô ấy tặng họ thêm 10.000 Mỹ kim để họ tiếp tục công việc của họ nhé? (Dạ.) Gửi cho họ 10.000 Bảng Anh. Bảng Anh, không phải Mỹ kim, bởi vì họ ở Anh, đúng không? Ở Anh. (Dạ, ở Anh.) Ở Anh, tiền Mỹ không là gì cả. Rất thấp – giá trị rất thấp.
Cô có thể viết thư nói với cô ấy không? 10.000 bảng Anh cho người-thân-gấu – người ta nhốt họ và lấy mật của họ, rất đau đớn, và tôi khóc rất nhiều khi thấy vậy. Tôi không chịu nổi, tôi hét lên. Khủng khiếp! Hãy hình dung đó là quý vị. Đôi khi tôi thấy những điều mà con người làm ở thế giới này – tôi không thốt nên lời. Thật đau đớn, tôi thậm chí không thể nói về điều đó, quá đau đớn. Thật vô minh. Quá vô minh, lý do là vậy. Chúng ta làm phần của mình. Làm cho mọi thứ thăng hoa, thăng hoa về tâm thức. Chúng ta càng làm nhiều việc tốt thì tâm thức thế giới sẽ càng lên cao. Có hiệu ứng dây chuyền, thấy không? (Dạ.) Hiệu ứng dây chuyền. Cho dù chúng ta phải chịu ít nhiều đớn đau thì vẫn cứ làm thôi. Dĩ nhiên là tất cả quý vị và tôi đều làm.
Còn gì khác ở đó nữa không? (Còn có một sư huynh đi ra ngoài tản bộ, bên ngoài khu vực hội chợ thuần chay và anh ấy gặp Bà Caroline Lucas. Bà là nhà lãnh đạo của Đảng Xanh ở Anh, và được biết là người trường chay. Nhưng khi sư huynh nói chuyện với bà thì biết ra bà là người thuần chay. Chỉ vì lý do chính trị nên bà không quảng cáo rằng bà ăn thuần chay, cho nên…) Rồi sao? Rồi điều gì tiếp theo? (Thật tuyệt khi phát hiện ra rằng bà thật ra là người ăn thuần chay, chứ không chỉ trường chay.) Ồ, vậy còn tốt hơn nữa. (Dạ.) Đôi khi tôi lo mọi người không hiểu tôi ăn thuần chay nghĩa là gì. Cũng như người phụ nữ bán bánh mì cho tôi vậy. Tôi nói: “Tôi ăn chay. Tôi không ăn người-thân-động vật”. Bởi vì đôi khi tôi nói bằng ngôn ngữ khác thì không rõ ràng lắm. Không như tiếng Anh. Đó không phải là tiếng Anh. Nên tôi phải nói với cô ấy là tôi ăn chay. Bởi vì ăn chay là từ quốc tế. Nhưng tôi nói: “Tôi không ăn gì liên quan đến người-thân-động vật cả. Không sữa, không trứng, không có gì của người-thân-động vật. Nếu bao tay của cô đã cầm vào thịt người-thân-động vật, xin hãy thay đôi khác”. Cô ấy nói: “Ồ không, bao tay này chỉ dùng cho bánh mì thôi. Bà đừng lo. Con gái tôi, cháu cũng ăn thuần chay”. Thế là tôi nói: “Ồ! Cô biết từ ngữ đó. Tôi cũng ăn thuần chay”. Tôi quá vui khi nói với cô ấy điều đó. Và thậm chí trên đường, tôi luôn gặp những người như vậy; nếu quý vị nhắc đến từ đó, họ sẽ nói cho quý vị biết. Nếu quý vị không nhắc đến, đôi khi quý vị không biết. Vậy, đó là tin vui. Còn gì khác nữa không? (Giờ con chỉ nghĩ được nhiêu đó.) Ừ, tuyệt vời. Như vậy cũng đủ tốt cho tôi rồi.
Một người nữa ở đằng kia, cô ấy muốn nói. Lẹ, lẹ, lẹ. Nhanh lên đi, cưng. Đừng thiền trên cái mi-crô. (Kính chào Sư Phụ.) Chào. (Xin cảm ơn Sư Phụ về mọi điều Ngài làm, con đau lòng khi nghe tất cả những câu chuyện này.) Ồ, chuyện đó qua rồi, cưng. (Dạ, nhưng con mừng là bây giờ Sư Phụ khỏe mạnh.) Phải, bây giờ vui vẻ, khỏe mạnh rồi. Và xinh đẹp nữa. (Và rất, rất đẹp. Và rất duyên dáng.) Duyên dáng. Được, lát nữa tôi sẽ kể quý vị nghe một câu chuyện khác. Hay cứ ở đây suốt đêm. (Con có nhiều tin vui.) Nói tôi nghe. (Con làm việc tại Khu Bảo tồn năm ngoái, suốt cả năm ngoái. Khu Bảo tồn động vật ở New York và California.) Ừ. (Mọi người ở đó đều ăn thuần chay. Và họ tổ chức Hội thảo Quốc gia để Xóa bỏ Xí nghiệp Chăn nuôi ở (Washington) D.C., vào mùa thu năm ngoái. Và đã thành công lớn. Chúng con ở đó, tất cả chúng con – nhóm chúng con – cùng rất nhiều nhóm khác. Giám đốc của chúng con, giám đốc Khu Bảo tồn, cô Susie Coston, cô ấy thực ra… Họ đã đến (Nhà hàng Thuần chay) Loving Hut sau buổi hội thảo. Cô ấy biết con là Hội viên (Hội Quốc Tế) Thanh Hải Vô Thượng Sư, và cô ấy cũng xem Truyền Hình [Vô Thượng Sư], cô ấy nói như là: “Ồ, tôi mong rằng người phụ nữ này sẽ lãnh đạo thế giới”. Bởi vì cô ấy biết Sư Phụ làm nhiều việc tốt, nên cô ấy nói vậy khiến con rất vui.) Ừ.
(Con cũng làm hướng dẫn viên ở đó, con nói chuyện với nhiều người và ngày càng có nhiều người chuyển sang ăn thuần chay, điều này rất ấm lòng.) Phải, phải. Nếu quý vị ở ngoài đó thì cứ tiếp tục quảng bá thông tin. (Dạ.) Ờ. Cho dù… (Dạ chính xác ạ.) Ngày nay đang thực sự trở nên tốt hơn. (Dạ.) Ở một mức độ nào đó người ta có ý thức về điều này. Như là, dù đi đến một nhà hàng mặn, tôi luôn luôn hỏi về món thuần chay. Tôi nói thẳng: “Tôi không ăn trứng, sữa, hay bất kỳ sản phẩm người-thân-động vật nào, dù chỉ một chút nước mắm hay gì đó cũng không được”. Và họ thật sự hiểu điều này. Trước đây lâu rồi, nếu tôi hỏi về điều đó họ làm kiểu như xị mặt xuống hoặc cười, hoặc cố tình không hiểu hoặc chỉ nhún vai hay gì đó. Ngày nay, có vẻ như là họ đồng tình với mình. (Dạ.) Phải. Và rồi thậm chí nếu quý vị gọi nước xốt gì đó, hoặc có gì đó với nước xốt, họ sẽ nói: “Ồ nước xốt này có thịt heo trong đó”. Họ sẽ nói cho quý vị biết. Họ không cười quý vị và không cố ý làm cho quý vị cảm thấy như là mình đến từ một tinh cầu khác hay gì đó. (Dạ.) Bây giờ tốt lắm rồi. (Hay quá.) Tôi cảm thấy vậy. Ý là tôi không đi ra ngoài thường xuyên, nhưng bất cứ khi nào tôi đi, tôi thấy dường như người ta đã thay đổi. Cô có bông tai giống tôi à? Cô biết là hôm nay tôi sẽ đeo bông tai này sao? Được, cưng.
Người kế tiếp. Nào, hãy tiếp tục kể tôi nghe những câu chuyện hay như thế này. Rối beng hả? Được. (Thật ra, rất nhiều người có nhận thức cao về những vấn đề trại gấu ở Trung Quốc. Và gần đây có một công ty nuôi gấu lấy mật, họ muốn công chúng biết đến để công ty của họ có thể lên sàn chứng khoán, như vậy họ có thể thu về nhiều tiền hơn. Và rồi tất cả mọi người, từ những nhân vật nổi tiếng đến những tổ chức phi chính phủ bảo vệ động vật, tất cả đều đăng báo, và đều phản đối công ty này. Bởi vì công ty này đang xin Ủy ban Chứng khoán phê duyệt,) Phê duyệt, phải. (vì thế tất cả mọi người, những người nổi tiếng, họ viết báo để lên tiếng phản đối vấn đề này trên những tờ báo lớn.) Phải. (Họ nói: “Nếu chúng ta cho phép những chuyện này xảy ra thì sẽ có thêm nhiều chú gấu bị hại”.) Biến mất, bị hại và có lẽ sẽ tuyệt chủng. (Và rồi công ty này, họ muốn được biết đến nhiều hơn, nên họ mở một blog nhỏ – tương đương với Twitter ở Trung Quốc. Khi họ vừa mở thì nhiều người vào đó nói: “Đi ra! Đi ra đi! Chúng tôi không muốn mấy người!”) Tốt. (Nên bây giờ rất nhiều người phản đối điều đó.) Có thành công không? (Dạ chưa, nhưng vẫn đang tiếp diễn.) Ít ra, tối thiểu có điều gì đó mà người ta… Sao? (Ngay cả Ủy ban Chính trị Nhân dân Quốc gia cũng thảo luận về vấn đề này – nhiều ủy viên đã đưa ra đề xuất. Họ nói chúng ta nên cấm điều đó. Chúng ta nên cấm công ty này.) Phải, phải. Quá tàn nhẫn. (Dạ.) Quá vô nhân đạo, quá, quá… Y như địa ngục vậy. Sao người ta có thể khiến cho những chúng sinh khác đau khổ như vậy mà không cảm thấy gì? (Dạ.) Chỉ vì tiền. (Dạ.) Tôi rất mừng. Người Trung Hoa. (Dạ, người Trung Hoa.) Mùa xuân Trung Hoa. (Dạ.) Thức tỉnh! Đây là sự thức tỉnh thật sự. Không cách mạng, không súng ống, không đổ máu, và không tìm kiếm quyền lực, mà đó là sự thức tỉnh thật sự. Vậy tốt. Rất vui khi nghe về điều này.